The Best Song of Đinh Hương

Yesterday morning, my wife introduced me to Đinh Hương. Since I had not heard of her before, I hesitated to listen to her latest release, The Best Song of Đinh Hương. Furthermore, I was skeptical of “The Best of” compilation for marketing purpose. Nevertheless, I gave it a shot.

The lead-off track, her rendition of Bart Howard’s “Fly Me to the Moon,” hooked me in immediately with her slightly smoky timbre. She has a sexy voice and her English pronunciation is flawless even though she was born and raised in Việt Nam. In addition, she can fucking swing. Anyone who can make Michael Jackson’s “Billie Jean” her own has my endorsement. She gives Jackson’s pop hit a bit of funk and a whole lot of soul.

She introduces John Fogerty’s “Proud Mary” as something “nice and easy.” She starts off the tune easy and bluesy, but rocks it up in the second half. The album closes out with Frank Sinatra’s “New York New York.” The jazzy, swingy arrangement gives me the winter holiday vibe and it’s only mid October. Đinh Hương has the chops to be a jazz singer.

This album is a good introduction to a young, talented singer. She writes her own songs as well and I’ll definitely check out her original works.

Ledisi: For Dinah

I hadn’t heard of Ledisi before, but I sure had heard of Dinah. When I first got into jazz many years ago, I spent a great deal of time listening to Dinah Washington. Listening to Ledisi pay tribute to the Queen of the Blues, I get nostalgic. She kicks off the album with Dinah’s 1957 signature, “What a Difference a Day Makes,” with an intoxicating blues vibe. Ledisi has a big, soulful, smoky voice. She can scat like hell too—check out her bluesy rendition of “If I Never Get to Heaven.” Of course, she can also swing and her duet with Gregory Porter on “You’ve Got What It Takes” is a beautiful collaboration. With Christian McBride anchoring the double bass, Ledisi declares, “You don’t know what love is / Until you’ve learned the meaning of the blues.” For Dinah is a short and sweet tribute that is filled with the blues.

Tuấn Hưng: Nhạc…xưa

Tôi rất thích giọng hát đầy chất khói của Tuấn Hưng nhưng lại ít nghe album của anh. Mấy đêm nay lôi Nhạc…xưa của anh ra nghe. Anh hát “Niệm khúc cuối” như đang mượn lời lẽ của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên để bày tỏ lòng mình. Với “Cỏ úa” anh trút hết tâm hồn mình vào ca tư của nhạc sĩ Lam Phương. Anh ca chậm rãi và nâng niu từng chữ một. Anh phát âm nhẹ nhàng và rõ ràng (hơn Mr. Đàm nhiều). Anh hát “Đoản khúc cuối cho em” của Hoàng Trọng Thụy rất có cảm xúc.

Giáng Son: Sing My Sol

Khi đọc tựa đề album solo, Sing My Sol, của nhạc sĩ Giáng Son, tôi nghĩ là “Sing My Soul”, nhưng “Sol” ám chỉ đến nốt nhạc G. Giáng Son tự nhận rằng cô không phải là một ca sĩ có giọng hay và điều này cho thấy rõ qua ca khúc “Thu sớm” khi cô hát những nốt cao rất mỏng manh và yếu ớt. Tuy nhiên, cô biết điểm mạnh của mình nên đã thu album này theo dạng acoustic cùng với tiếng đàn guitar của nhạc sĩ Trần Đức Minh. Vì đây là những ca khúc do chính cô sáng tác nên cô bộc lộ được cảm xúc trong lời ca của mình. Chẳng hạn như “Nắng muộn”, cô hát mộc mạc và giản dị: “Nắng muộn một mình ngồi hát thầm / Từng lời ngẩn ngơ như thơ vang lên từ mơ”. Người nghe cảm nhận được từng chữ một trong đó. Nên theo tôi vẫn nghĩ tựa đề vẫn là “Sing My Soul” vì Giáng Son đã ca bằng tâm hồn của một người nhạc sĩ.

Nguyên Hà: Hôm qua hôm nay và sau này

Album năm 2020, Hôm qua hôm nay và sau này, của Nguyên Hà gồm có những ca khúc pop ballad êm dịu. Từ bài đầu, “Chờ ngày lời hứa nở hoa” (Hồ Tiến Đạt), đến bài thứ 5, “Hôm qua hôm nay” (TAW), những ca khúc mang âm hưởng đượm buồn và đều đặn.

Đến bài thứ 6, “Ví dụ” (Cao Minh), album mới đổi hướng sang giai điệu blues nồng nàn và giọng Nguyên Hà uyển chuyển nhẹ nhàng trong nhịp điệu swing. Bài kế tiếp, “Anh thích, em thích” (Amy Lương), Nguyên Hà cùng Hà Anh Tuấn thử thách phong cách swing. Cả hai cùng thí nghiệm scat singing. Nghe cũng khá nhưng chưa chuyên nghiệp lắm. Scat singing không chỉ đòi hỏi kỹ thuật mà còn sự tự tin và sự ứng biến nhanh nhẹn.

Ca khúc “Sau này hãy gặp lại nhau khi hoa nở” (Rinnie Blue) khép lại album với phần đệm orchestra trau chuốt. Nguyên Hà hát như muốn giữ lại người nghe, “Mình gặp nhau khi mùa hoa nở nhé / Xin đừng, đừng nói chia ly…”

Taylor Swift: The Life of a Showgirl

I must confess. I don’t know jack shit about Taylor Swift. Up until her latest release, I had not listened to any of her albums from start to finish. In fact, I didn’t even know that she used curse words in her songs.

After picking up my nine- and seven-year-old sons from school today, I played The Life of a Showgirl and my nine-year-old was in shock when we listened to “Father Figure.” He asked me, “Daddy, did you hear that?” Of course, I did, but I asked him back, “What did you hear?” He replied, “She said the d-word.” It was not obvious to a nine-year-old that she was using the d-word as a vivid metaphor when she sang over the bouncy beats: “I can make deals with the devil because my dick’s bigger.”

Her reference to the male genital piqued my interest and I wanted to know what else she got. “Eldest Daughter” started off with a piano intro then her voice came in, “Everybody’s so punk on the internet / Everyone’s unbothered ’til they’re not.” She continued to sing about the web with “Everybody’s cutthroat in the comments.” She then confessed that she’s “not a bad bitch.” Of course, Taylor Swift is not a bad bitch. She’s a billionaire, bitch.

Again, I didn’t know much about Taylor Swift, but I assumed that most of her songs were about bad relationships and breakups—innocent stuff. In “Actually Romantic,” she sang about sex, “I mind my business, God’s my witness that I don’t provoke it / It’s kind of making me wet.” I found her sex references kind of weird, especially when she put God into it. “Wood” cracked me the fuck up when she revealed, “Redwood tree, it ain’t hard to see / His love was the key that opened my thighs.” That was just too much for my imagination.

The Life of a Showgirl is my very first review of a Tylor Swift album. Swifties, please don’t come at me. I am just playing with her.

Nguyên Hà: Điều vô lý thứ nhất

Điều vô lý là đây là lần thứ nhất tôi nghe Điều vô lý thứ nhất của Nguyên Hà hát ca khúc Hồ Tiến Đạt tuy album đã phát hành 6 năm trước. Tôi được biết đến và mê giọng hát Nguyên Hà qua tác phẩm bộ ba Địa Đàng của nhạc sĩ Quốc Bảo nhưng lại không tiếp tục theo dõi đường lối của cô sau đó.

Từ Địa Đàng thứ nhất (phát hành năm 2012) đến Điều vô lý thứ nhất (phát hành năm 2019), Nguyên Hà hát chuẩn hơn nhiều, đặc biệt là cách phát âm của cô không còn nặng nề như xưa nữa. Chẳng hạn như ca khúc chủ đề, cô hát rõ ràng từng chữ, “Ta mang về em một chút đường / Tan tan vào ta ta bớt đắng”, qua tiếng đàn guitar và cello mộc mạc.

Qua giai điệu blues buồn mang máng, cô hát ca khúc “Em ở đâu” nhẹ nhàng nhưng truyền cảm, đặc biệt câu, “Em chưa muốn về / Em đang muốn quên / Những lắng lo ngày nào những nỗi đau ngày mai”. Ca từ của Hồ Tiến Đạt cũng khá lãng mạn, “Hay em muốn về cùng tôi xây tổ ấm / Bên kia đồi, hong tóc khô bên trời / Nghênh ngang cơn gió thu về / Tóc em thơm mùi gạo khê / Em ơi hãy về”. Thời nay chỉ nấu cơm bằng nồi cơm điện đắt tiền làm gì mà còn mùi gạo khê.

Ca khúc êm dịu “Đôi điều cho ngày mai” được thu âm giản dị qua tiếng hát Nguyên Hà và tiếng đàn dương cầm. Nhưng lối dùng syncopation tạo ra phong cách piano jazz khiến cho ca khúc nổi bậc hẳn. Nhắc đến jazz thì phải đề cập đến bài song ca giữa Nguyên Hà và chính tác giả qua ca khúc có tựa đề rất thực tế, “Khi mình chán nhau”. Qua nhịp điệu bossa nova lả lướt, đột nhiên chàng hỏi nàng, “Một ngày không xa đó / Nếu tôi và em / Bỗng nhiên chán nhau”. Yêu nhau, bên nhau, chán nhau là chuyện thường cho những mối tình trẻ. Còn tình già như tôi thì không có quyền chán. Có chán cũng ráng chịu chứ than vắn thở dài cũng chẳng được gì.

Tuy khám phá hơi muộn nhưng Điều vô lý thứ nhất là một concept album đáng được thưởng thức từ đầu đến cuối từ giọng hát đến ca khúc đến hòa âm.

Phạm Hoài Nam hát Quốc Bảo: Tinh khôi yêu lại

Thú thật tôi không thích tiếng hát Phạm Hoài Nam lắm nên không rõ sao nhạc sĩ Quốc Bảo luôn lăng xê anh ta. Cho đến những ngày vừa qua tôi bị cảm chỉ nghỉ ngơi trên giường. Ngoài đọc tiểu thuyết, tôi nghe album mới phát hành, Tinh khôi yêu lại, của Phạm Hoài Nam hát Quốc Bảo. Không biết nghe riết rồi quen hay cách hát của anh truyền cảm hơn qua album đôi này, mà càng nghe càng thấm.

Đĩa một toàn những ca khúc quen thuộc của nhạc sĩ Quốc Bảo. Tôi biết đến ca khúc “Vừa biết dấu yêu” qua tiếng hát Nguyên Hà, nhưng phần hòa âm điện (electric) làm cho ca khúc mới hơn và hợp với giọng trầm của Phạm Hoài Nam. Với “Tóc nâu môi trầm” thì không thể nào thoát khỏi tiếng hát Mỹ Tâm, nhưng phần hòa âm với giai điệu Spanish lả lướt, nhất là tiếng đàn guitar và violin, khiến cho ca khúc được tươi trẻ nhưng trưởng thành. Dĩ nhiên “Em về tinh khôi” thì không nào không có hình bóng Trần Thu Hà, nhưng acoustic version của Phạm Hoài Nam nghe nhẹ nhàng và hồn nhiên, khác biệt với kỹ thuật của Trần Thu Hà.

Đĩa hai thì toàn những ca khúc mới đối với tôi, vì tôi không biết nhiều ca khúc của nhạc sĩ Quốc Bảo. Lời ca của anh thì quá sâu sắc rồi. Chẳng hạn như “Dắt nhau đi” với ca từ như, “Người cám ơn người vì đã yêu thật lâu / Người hát câu yêu như trong máu”. Phạm Hoài Nam bộc lộ cảm xúc qua giai điệu blues rất tinh khiết. Bài hòa âm được những phần solo tuy ngắn nhưng rất phê. Ca khúc “Bỏ quên” được hòa âm theo giai điệu country-rock nghe lạ và phần ragtime solo thì thật thú vị. Rất hiếm trong nhạc Việt có phần kết hợp như thế.

Phải công nhận nhạc sĩ Quốc Bảo với tài năng khám phá những nét hay trong giọng hát. Anh đã thành công với tiếng hát Phạm Hoài Nam không chỉ qua ca khúc của chính mình mà còn cả phần producer.

Ngọc Lan ngậm ngùi hát ca khúc Phạm Duy

Sau khi hay tin Kiều Nga ra đi, tôi tìm nghe lại tiếng hát của một thời đã đọng lại trong tôi bao kỷ niệm đẹp của những năm đầu sống nơi xứ lạ quê người. Spotify có khá nhiều albums cô thu âm vào thiệp niên 90. Trong đó có Người đi qua đời tôi với giọng hát Kiều Nga, Elvis Phương, và Ngọc Lan.

Bài thu âm khiến tôi vô cùng ngạc nhiên là “Ngậm ngùi”, thơ của thi sĩ Huy Cận được nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc. Tuy đã nghe qua nhạc phẩm này rất nhiều lần qua nhiều tiếng hát khác nhau, tôi lại không nhớ đã từng nghe Ngọc Lan hát qua chưa. Lối hát nhẹ nhàng và giọng mát rượi như ly nước lạnh rót vào tâm hồn giữa mùa hè nắng gắt. Cô nhả chữ gọn gàng: “Trăm con chim mộng về bay đầu giường / Ngủ đi em, mộng bình thường / Ngủ đi em, mộng bình thường”. Tôi nghe đi nghe lại và khao khát được nghe thêm những ca khúc của cố nhạc sĩ Phạm Duy do Ngọc Lan hát.

Tôi nhớ ngay đến “Thà như giọt mưa” — thơ của thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên được Phạm Duy phổ thành nhạc — vì ca khúc này đã chạm vào đầu óc tôi hơn 20 mấy năm qua sau lần đầu được nghe Ngọc Lan trình bài. Tiếng hát của cô êm dịu nhưng sắc bén: “Người từ trăm năm về như dao nhọn / Dao vết ngọt đâm, ta chết trầm ngâm / Dòng máu chưa kịp tràn, dòng máu chưa chảy đầm”. Không chỉ giết người ngoài thân mà cô còn “Giết người trong mộng” nữa “Ðể trả thù duyên kiếp phũ phàng”. Ca khúc này cũng đã đâm nhẹ vào tim tôi từ khi được nghe cô hát lần đầu 20 mấy năm trước. Cả hai “Thà như giọt mưa” và “Giết người trong mộng” tuy được hoà âm theo điệu slow ballad với một chút bi kịch.

Ngọc Lan chẳng những hát thành công những ca khúc cố nhạc sĩ Phạm Duy viết nhạc từ thơ Việt mà luôn cả những ca khúc ngoại được ông viết lời Việt. Sự tài hoa của nhạc sĩ Phạm Duy là ông viết lời lưu loát và trôi chảy đến nỗi khi nghe lần đầu mà không biết nguồn gốc của ca khúc sẽ không nghĩ rằng đó là một bài nhạc ngoại quốc lời Việt. Chẳng hạn như “Dòng sông quê cũ” khi nghe Ngọc Lan hát lần đầu qua điệu rumba lả lướt, tôi cứ ngỡ đó làm nhạc phẩm của Phạm Duy chứ không phải “La Playa” của Silvana Di Lorenzo. “Bài ngợi ca tình yêu (Dáng tiên nữ)” cũng thế, giọng hát Ngọc Lan dịu dàng cùng với cái flow êm ái vài cách nhả chữ thông thả, không thể ngờ rằng đó là ca khúc “La chanson d’orphée” của François Llenas. Càng không ngờ rằng Ngọc Lan lại có thể ca những ca từ đầy khiêu gợi như “Vùi trong hơi ấm nồng nàn / Thịt da thơm ngát tình nồng / Cùng chăn gối ấm giường hồng, tình yêu ngây ngất”.

Với “Mùa thu chết” — Phạm Duy viết nhạc từ thơ của Guillaume Apollinaire — Ngọc Lan hát “Em ngắt đi một cụm hoa thạch thảo”. Trước khi thu âm bài này, cô đã xin phép ông cho cô đổi từ “ta” thành “em” cho hợp với cảm xúc phái nữ và ông không chỉ đồng ý mà còn cảm động. Nghe tiếng kèn saxo là biết ngay đây là bài hoà âm của nhạc sĩ Thanh Lâm.

Tôi không rõ Ngọc Lan đã thu âm bao nhiêu ca khúc của Phạm Duy. Ước gì được nghe cô hát những ca khúc bất hủ của ông như “Tình ca”, “Tình hoài hương”, và “Kỷ niệm”. Tuy nhiên, những ai mê giọng hát của Ngọc Lan và thích ca khúc của Phạm Duy thì mời lắng nghe một cái playlist tôi đã tạo ra với những bài đã nhắc đến ở trên cùng với những ca khúc như “Nha Trang ngày về”, “Tình hờ”, “Trả lại em yêu”, “Bao giờ biết tương tư”, “Con đường tình ta đi”, “Hoa xuân”, “Tuổi thần tiên”, “Mộng du”, “Còn chút gì để nhớ”, và những ca khúc ngoại lời Việt.

Kiều Nga, Trung Hành, Ngọc Hương: Liên khúc tình yêu tuyệt vời

Nghe tin nữ ca sĩ Kiều Nga đột ngột qua đời, lòng thật bùi ngùi. Tuy chị đã ngưng hoạt động âm nhạc một thời giang dài, tiếng hát của chị vẫn tồn tại trong tâm hồn tôi. Để tưởng nhớ chị, tôi không thể làm gì khác ngoài nhe lại những sản phẩm chị để lại. Cuối tuần vừa qua, tôi nghe đi nghe lại album Liên khúc tình yêu tuyệt vời qua tiếng hát của chị, Trung Hành, và Ngọc Hương.

Dĩ nhiên tôi đã nghe LKTYTV rất nhiều lần vào những năm giữa của thập niên 90, lúc tôi mới bước chân đến Mỹ. Thời đó tôi mê tiếng hát Ngọc Lan lắm nên thường nghe những album Liên khúc tình yêu với Ngọc Lan, Kiều Nga, và Trung Hành nên cũng không để ý nhiều đến LKTYTV.

Giờ nghe lại LKTYTV mới cảm thấy thấm thía. Giọng Ngọc Hương khoẻ, cao, và smooth như Hibiki. Giọng Kiều Nga cũng mạnh khoẻ nhưng có hương vị đậm đà như Yamazaki. Còn giọng Trung Hành thì có chất smoky như bourbon. Khi ba giọng hát này harmonized lại với nhau thì chỉ khiến cho những người mê whiskey xỉn hồi nào không hay biết.

Từ “Madolay” đến “Daddy Cool” đến “Rasputin” đã đưa tôi trở về với ký ức tuổi thơ, nhất là cái melody của “Rasputin” với lời chế, “Trời sinh ra con gái cũng như con trai / mà con trai khôn hơn / còn con gái ngu như con bò”. Thời đó biết misogyny là cái quái gì. Giờ mà hát như vậy là phù mỏ.

Qua hàng loạt ca khúc từ tiếng Anh, Pháp, đến Tây Ban Nha và đương nhiên là thiếu tiếng Việt, cả ba giọng ca bay lượn qua phần hoà âm độc đáo của Trung tâm Asia, chứng minh âm nhạc không có biên giới. Trung Hành và Ngọc Hương thổi vào một làn không khí mới và tươi trẻ cho ca khúc trầm buồn, “I Don’t Like to Sleep Alone”. Ngọc Hương hát nhẹ nhàng nhưng gợi cảm câu: “Loving you the way I do / My mouth on yours and yours on mine.” Trung Hành tiếp lời, “Marry me / Well, let me live with you / Nothing’s wrong when love is right”.

Qua “Tình nồng Lambada”, giọng hát trong trẻo của Kiều Nga quyện vào với giọng trầm của Trung Hành một cách tuyệt vời, rất đúng với tựa đề của album, Liên khúc tình yêu tuyệt vời.

Contact