Chỉ thế thôi

Là một người đầy cảm xúc, đôi khi tôi không kiềm chế được chính mình mỗi khi nóng giận. Tôi không dùng bạo lực nhưng dùng lời lẽ thiếu tế nhị. Trải qua vài lần xung đột, giờ đây tôi tự kiểm soát chính mình. Tôi không để cảm xúc điều khiển mình. Thà quay lưng thụt lùi còn hơn tiến tới tranh cãi, nhất là với người thân thương.

Tôi cũng đã chứng kiến sự bùng nổ giữa người thân và người thân và rồi họ hòa thuận lại với nhau sau lần tranh cãi. Họ bỏ qua những chuyện đã qua và tiếp tục bước đến tương lai. Là người thân thì không nên để tâm. Tôi cũng thế. Đời của tôi không cần dĩ vãng mà chỉ cần hôm nay và tương lai.

Tôi không xin lỗi cho quá khứ nữa. Dĩ vãng đã qua thì để cho nó qua. Tôi sống cho chính tôi và cảm ơn những người quan tâm đến tôi. Ngược lại những ai ghét bỏ tôi, tôi cũng chẳng cần quan tâm đến họ.

Lúc còn ngây thơ, tôi luôn muốn được mọi người thương và quý. Giờ đã trưởng thành mới hiểu được rằng không ai yêu quý mình hơn là chính mình.

Làm ơn mắc oán

Nếu biết có hôm nay, thà mang tiếng ích kỷ, hẹp hòi, xấu xa, vô lương tâm còn hơn làm ơn mắc oán. Bài học nhớ đời: Thà là từ chối từ đầu còn hơn mất lòng nhau về sau.

Dù có cố gắng cũng không hàn gắn được. Nếu không thể gạt bỏ quá khứ để tiến về phía trước thì đường ai nấy đi. Có tình cờ gặp nhau cũng làm ngơ.

Sống trong đời sống thêm hay bớt mối quan hệ cũng vậy thôi. Tôi cũng đã quen và quên những mối quan hệ đi qua đời mình. Tình thân đến, tôi không mong đợi gì. Tình thân đi, tôi không hề hối tiếc.

Giờ đây không cần ám thị gì nữa. Mọi hành động, mọi cử chỉ, mọi thái độ cũng đã rõ ràng. Không cần e ngại hoặc bận tâm nữa. Không ai nợ ai.

Sức mạnh tiềm ẩn của Mẹ

Thứ Bảy vừa rồi tôi lái xe chở cả gia đình và mẹ vợ đi trượt tuyết. Từ khách sạn đến khu trượt tuyết thường chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ nhưng hôm đó trời tuyết, mưa, và đông đá. Mấy lần xe của chúng tôi bị trượt qua làn đường đối diện.

Vì đam mê trượt tuyết mà tôi đã đưa bảy mạng vào những giây phút nguy hiểm nên tôi rất lo âu. Lúc phải chạy lên núi, đường trơn trượt và đóng băng nên chiếc xe không lên dốc nổi. Cố gắng hết sức cũng chỉ kéo được 5 dặm một giờ. Nhìn vào kính xe, tôi thấy một đoàn xe ở sau chúng tôi.

Không biết phải làm gì hơn, tôi cầu xin: “Mẹ ơi, giúp con vượt qua đoạn đường này nhé mẹ”. Cố gắng đạp ga xe từ từ để nó không bị lùi lại. Chỉ vài phút sau, bỗng dưng có một chiếc xe tải cào tuyết từ đường bên trái chạy ra trước xe chúng tôi. Xe tải vừa cào sạch tuyết vừa rải muối để cho xe tôi cũng như cả đoàn xe đằng sau chạy dễ dàng.

Tôi nhìn lên trời, nở một nụ cười, và vô cùng cảm ơn Mẹ. Một lần nữa, Mẹ đã dùng sức mạnh tiềm ẩn để che chở cho gia đình chúng tôi. Lần nào con cầu cứu Mẹ, Mẹ cũng trả lời và lần này sự linh thiêng chỉ trong vòng vài phút.

Nỗi đớn đau không còn có Mẹ trên cõi đời này cũng xoa dịu trong tôi theo thời gian. Tuy thể xác Mẹ không còn ở trần gian nhưng Mẹ vẫn mãi mãi bên tôi. Bất cứ ở thời điểm, địa điểm, và hoàn cảnh nào, tôi chỉ cần gọi “Mẹ” là có Mẹ ngay. Tôi tin chắc là như vậy.

My Cold-Hearted Sister

Two years ago, my oldest sister blocked my calls and my messages. I still don’t know why she shut me out of her life, but I respect her decision. I stay out of her way until she lets me back in.

She and I haven’t been close. She’s my half sister and she left Việt Nam when I was a kid. Our mother was the only reason she brought me to America. Our mother wouldn’t leave Việt Nam to come to America without me. Regardless, I will always be thankful to my sister for giving me the opportunity to live and thrive in America.

It’s such a shame that our relationship had fallen out, but I hold no grudges against her. I do take issue that she didn’t bother to attend our mother’s death anniversaries. Our mother had given birth to all of us. The least my sister could do was to burn incense or show respect.

I am disappointed to witness my sister has turned cold and heartless. Well, you know what? Fuck her.

Giỗ năm thứ ba của Mẹ

Hôm nay tưởng niệm ngày Mẹ xa chúng con. Thời gian không thể nào xóa được hình ảnh Mẹ trong con. Con vẫn nhớ đến Mẹ từng giờ từng giây. Mỗi khi chạm vào dòng ký ức, con luôn hối tiếc. Phải chi Mẹ còn ở đây.

Con có lỗi với Mẹ. Để Mẹ ra đi trong sự đau đớn và cô đơn. Những ngày cuối đời của Mẹ là sự trừng phạt của thằng con trai bất hiếu này. Nó không làm được gì cho mẹ nó mà chỉ trải nghiệm từ xa sự chết dần chết mòn của mẹ nó. Đến lúc nó ra đi cũng sẽ thảm thiết như thế.

Hôm nay là ngày giỗ của Mẹ, con không nên tâm sự những điều đau buồn nhưng con không thể kiềm chế được. Đây là nỗi hối hận cũng là một bài học lớn lao. Đừng bao giờ nghĩ rằng Mẹ sẽ sống mãi bên chúng ta cho dù Mẹ vẫn mãi trong tim chúng ta.

Sinh nhật em

Hôm nay ngày sinh nhật của một người con hiếu thảo, một người em rộng lượng, một người mẹ đảm đang, và một người đồng điệu tâm hồn đã cùng tôi đi suốt mười mấy năm qua trên con đường đời. Tạ ơn em đã cho chúng ta một mái ấm gia đình. Tạ ơn em đã đỡ anh đứng dậy mỗi lúc anh gục ngã. Tạ ơn em đã chỉnh anh những lúc and sai. Tạ ơn em vẫn ở bên anh. Chúc em một ngày sinh nhật vui vẻ.

Giỗ Ba

Hôm qua giỗ Ba. Con dâu nấu vài món chay đơn giản cúng Ba. Mới đó mà ba năm đã trôi qua từ ngày Ba rời xa trần gian. Tưởng nhớ đến ba, con hình dung ra được một người xếp trong ngành xây dựng. Con còn nhớ những lời nói lớn tiếng của Ba với công nhân.

Ngày xưa Ba đi xây máy ấm cho người ta nhưng Ba lại không xây được máy ấm cho gia đình mình. Con không trách Ba. Con tôn trọng sự quyết định của Ba.

Con không theo nghề Ba. Thậm chí con không thừa hưởng được một chút tay nghề nào của Ba. Con không biết xây dựng nhà cửa nhưng con luôn cố gắng xây dựng máy ấm gia đình.

Ngày xưa không có Ba bên cạnh con cũng trải qua được sống gió. Giờ đây con luôn lo lắng cho đàn con từng li từng tí. Lo sợ bọn nó sai đường lạc bước. Không biết có nên noi gương theo Ba để bọn nó sống tự do và tự trưởng thành.

Vẫn luôn nhớ đến Ba.

Fuck Unconditional Love

On Saturday, I went to 99 Ranch and spotted black sesame cereal. Memories of my mother rushed in. I bought a bag to drink in the morning so I could remember her. I can still recall those winter mornings when my mom made me a piping hot cup of black sesame cereal before I walked in the freezing cold to school. I almost wept thinking about her and her unconditional love for me.

My mother devoted her whole life to me, especially when we migrated to the United States. Without my father, her focus was solely on me. In retrospect, I wish she had lived her life and made me part of her life. Because she bet everything she had on me, I faced the pressure of not letting down. I knew I had to make her proud. I could see that she worried about my presence as well as my future. She put all of her hopes and dreams in me; therefore, failing wouldn’t be an option. I knew I had to get that college paper.

I carry the same mentality as a father now. I worry about my kids way too much. I am afraid that they are getting addicted to digital devices. Telling them why I don’t want them to spend too much time on their devices only backfires. They think I hate them and ruin their lives. It is much harder to reforge the rule if I am the only one to think they shouldn’t spend too much time on their devices.

My wife and I have different methods of parenting and we often clash. To make peace, I am backing off. At the same time, I don’t want to give them the pressure like my mother did for me. I don’t want to devote my entire life to them. I don’t want to love them unconditionally. I have to trust that they will figure it out on their own. Every opportunity I could give, I already offered to them. If they fail or succeed, they will have to own it. I can’t spend my whole life worrying them. I will accept however they will turn out.

I am not sure how they will do. I can’t predict the future. I just have to wait and see. For now, I just need to enjoy the time we spend on earth together. I don’t know when I will go given my current health condition. Even though I am not in great shape, I am feeling fine. I can still do many sports, but I just don’t know.

Que Sera, Sera

I am having a blast working with a high-level incompetence. I layed out all the issues so that later on I can say, “I told you so.” If we are not tackling the challenges now, they will come back and bite us later on. I have been in this game for so long that I can foresee what will go down. I offer my advice and expertise. Take it or leave it. Just don’t blame me for all the fuck-ups later on. I have spoken up and documented my concerns; therefore, I will not take responsibility for the decisions I didn’t make.

I have learned to play along. As far as I am concerned, I am fine if they pay me no mind, just pay me money. I am not in a position to make my case or to prove my skills. If my position is based on my level of competence, I am secured. Then again, nothing is secure and stable. I can’t spend my time worrying about the future. I just have to take it one day at a time. Que sera, sera.

I have many things else to keep me occupied. I am going to be alright. I won’t let anybody else or anything else hold me down. I just have to keep on moving. I have been around the block long enough to keep myself sane and focus. I don’t let all the distractions get in my way. I have a family to look after. That’s where I am at right now.

Chị qua chơi

Thứ ba tuần trước chị tôi qua nhà chơi. Con của chị cũng qua tuy không đi cùng nhau. Lâu lắm rồi mới có dịp hai chị em và đứa cháu dành thời gian cho nhau. Ở Virginia tôi đưa chị và cháu đi tham quan những địa điểm danh lam thắng cảnh ở khu vùng này.

Sáng thứ năm tôi rủ vợ, mẹ vợ, chị và cháu đi ăn dim sum gần nhà. Ngồi trò chuyện thì hỏi thăm đứa cháu tình hình tìm công việc ra sao. Vợ tôi góp ý và động viên cháu học cao học ngành y. Chỉ thế thôi mà cháu nổi giận cho rằng ai cũng tạo áp lực cho nó. Thế là nó bỏ không chịu đi chơi với tôi và mẹ nó. Nó về lại nhà tôi dọn đồ bỏ qua nhà bạn nó.

Chị ở lại chơi với gia đình tôi đến trưa chủ nhật mới về. Thấy hoàn cảnh của chị tôi cũng chạnh lòng. Tưởng đâu con cái lớn khôn rồi đỡ phải lo lắng. Thương con, lo cho con, dặn dò con, dạy dỗ con, vậy mà con nó không hiểu được nỗi lòng của cha mẹ. Chị cũng thế. Tôi cũng thế.